Saturday, May 24, 2025

Ôi! nắng vàng sao mà nhớ nhung!

Buổi chiều hôm qua, thứ sáu cuối tuần, có việc phải đi métro đường số 7.
Ngồi trên xe, tương đối vắng vẻ, vì chưa phải giờ cao điểm.
Chợt để ý đến một hình vẽ trên cửa kính. Câu viết bằng tiếng Pháp, phụ thêm tiếng Anh ở dưới, hẳn là dành cho du khách.
Tạm dịch:
"Tôi lên xe với, tôi xuống xe cùng."


Tự hỏi người không quen đi métro ở Paris, không biết hiểu câu nói gì không nhỉ.
Phải sống trong bối cảnh thành phố Paris bị đe dọa khủng bố thường trực, hơn hai mươi năm về trước, thì mới thấm thía câu viết ở trên.
Nhât là đối với tôi, đã sống ở Sài Gòn, trước 1975, trong thời kỳ giới nghiêm thiết quân luật.
Lựu đạn lâu lâu nổ ở một khu phố nào đó, trong một rạp chiếu bóng, hay một quán cà phê. Khắp nơi, những ụ bao cát chất kín trước cửa vào một cơ quan quân đội Mỹ chẳng hạn.
Buổi chiều về nhà hơi muộn một chút (sau 18 giờ), bước vào nhà, thấy gương mặt mẹ tái xanh, vì lo âu. Bây giờ nhớ lại, còn rơi nước mắt.
Paris những năm 1980, có nhiều vụ khủng bố xảy ra, bom nổ ở nhà ga, hay trong métro. Nhà chức trách an ninh thành phố kêu gọi dân chúng đề cao cảnh giác, thấy bao hành lý khả nghi, không người thừa nhận, phải tức tốc thông báo cho nhân viên an ninh, gọi chuyên viên đến can thiệp, gỡ mìn (nếu có). Mỗi lần như vậy, hệ thống chuyên chở công cộng bị bế tắc nhiều giờ.
Ngay cả bây giờ, đứng trong xe métro hay ngồi đợi trên sân "quai", nếu thấy một bao hành lý không người bên cạnh, người ta vẫn không khỏi lo sợ vu vơ.
Đấy là nguyên do của hình vẽ cái bao hành lý trên cửa kính métro vậy...

Tôi chợt để ý một người già kéo đàn accordéon. Một loại đàn cổ thịnh hành những năm 1930 ở Pháp. Rất hợp với những bài ca của Edith Piaf hoặc của Joséphine Baker, chẳng hạn: 
"J'ai deux amours, mon pays et Paris..."


Tôi móc ví tặng người đàn accordéon 2 euros và ông vui vẻ làm dáng cho phép tôi chụp một tấm hình kỷ niệm.

"Ôi! nắng vàng sao mà nhớ nhung!
Có ai đàn lẻ để tơ chùng?"
(Huy Cận)

(dtk, 24/05/2025)

----
photos dtk@hdc.com 23/05/2025