Thursday, May 21, 2020

ngày vui qua mau


"Ngày Vui Qua Mau", hình như là nhan đề một cuốn tiểu thuyết của Tuấn Huy. Nói về một chuyện tình lãng mạn gì đó ở xứ Đà Lạt sương mù... Tác giả này, ngày nay ít ai biết tới. Nhưng tôi nhớ mãi cái nhan đề.


photo @dtk 2020

Hồi đó Phạm Công Thiện là bạn của Tuấn Huy. Trong cuốn tiểu thuyết "Hương Cỏ May", tác giả Tuấn Huy có dẫn bài thơ dưới đây của Phạm Công Thiện. Tôi thấy bài thơ này lần thứ hai trong tập "Ngày Sinh Của Rắn" (*01):




Mười năm qua gió thổi đồi tây

Tôi long đong theo bóng chim gầy

Một sớm em về ru giấc ngủ

Bông trời bay trắng cả rừng cây

Gió thổi đồi tây hay đồi đông

Hiu hắt quê hương bến cỏ hồng

Trong mơ em vẫn còn bên cửa

Tôi đứng trên đồi mây trổ bông

Gió thổi đồi thu qua đồi thông

Mưa hạ ly hương nước ngược dòng

Tôi đau trong tiếng gà xơ xác

Một sớm bông hồng nở cửa đông.

(Ngày Sinh Của Rắn, VIII)



Năm 1968, đúng ngày xảy ra biến cố Mậu Thân, tôi theo anh tôi (lính về phép 24 giờ) (*02) xem phim Hồng Kông "Đuổi bóng hạnh phúc", — hay cái tên gì khác, tôi bây giờ rất ngờ cho trí nhớ của mình — ở rạp Đại Nam, đại lộ Trần Hưng Đạo.

đại lộ Trần Hưng Đạo (1967, photo John Beck)
Ấy là lần đầu tiên tôi trông thấy một bụi cây ngô đồng đong đưa trước gió. Truyện phim kể rằng vào mùa lá cây ngô đồng rụng thì nhân vật nữ vai chính sẽ qua đời vì bệnh trầm kha. Ôi, còn rất nhiều tình tiết éo le. Ra về, qua chợ Bến Thành, khí hậu thành phố buổi chiều 30 Tết sao hoang vắng lạ thường. Đêm hôm đó, trở về nhà khu quận Nhất, nghe tiếng súng nổ rất gần... 

Cuối năm, tôi lên đường, ra đi biền biệt chưa về.



Ghi chú

(*01) Tập thơ Ngày Sinh Của Rắn của Phạm Công Thiện do Thi Vũ trình bày và Nhà xuất bản Hoa Nắng in lần thứ nhất ở Paris, 1966.

http://www.gio-o.com/ThiVu/ThiVuPhamCongThienVeMotBaiTho.htm















(*02)  24 giờ phép, nhạc Trúc Phương


1. Từ xa tôi về phép hai mươi bốn giờ
Tìm người thương trong người thương
Chân nghe quen từng viên sỏi đường nhà
Chiều nghiêng nghiêng nắng đổ
Và người yêu đứng chờ ngoài đầu ngõ bao giờ.

2. Cửa tâm tư là mắt nên khi đối mặt
Chuyện buồn dương gian lẩn mất
Ðưa ta đi về nguyên thủy loài người
Lời yêu khi muốn ngỏ
Vụng về ngôn ngữ tình làm bằng dấu đôi tay.

ĐK: Bốn giờ đi dài thêm bốn giờ về
Thời gian còn lại anh cho em tất cả em ơi
Ta đưa ta đến vùng tuyệt vời
Ðêm lạc loài giấc ngủ mồ côi.

3. Người đi chưa đợi sáng
Ðưa nhau cuối đường sợ làm đêm vui rủ xuống
Thương quê hương và bé nhỏ tình này
Ngậm trong đôi mắt đỏ
Vì mình mười sáu giờ bỏ trời đất bơ vơ.





No comments:

Post a Comment

Note: Only a member of this blog may post a comment.