Tuesday, October 3, 2023

tiễn một người chưa quen trên hè phố đông vui


trên hè phố đông vui, Trương Minh Giảng, Sài Gòn 1973 (lth)


Đọc tin một người nào đó mới qua đời, lòng tôi thường nhói lên một chút.

Hôm qua đọc bản tin, trên FB Gió O Hải Ngoại, được biết Phan Ngọc Hùng (1955-2023), không biết là ai, vừa mới qua đời, lòng tôi cũng nhói một chút. Một chút thôi, — vì tấm hình kèm theo quá rực rỡ.

Rồi đọc và nghe mấy lời hát kèm theo, mà cảm thấy hạnh phúc tràn trề.

We had joy, we had fun
We had seasons in the sun

Đường Trương Minh Giảng? Sài Gòn đó ư? Năm 1973? Như là mới hôm qua. Tôi đã từng lai vãng qua con phố này từ những năm xa lắc. Anh Hùng sao mà cười tươi thế. Hai cô bạn cũng đẹp như hoa. Và nắng Sài Gòn. Chẳng cần áo lụa Hà Đông.

Ba người bạn, tuổi chưa tới hai mươi, trên ngưỡng cửa vào đại học cuộc đời.

Tôi lên youtube kèm theo, nghe đi nghe lại hai ba lần bài hát, mà lòng vẫn vui.

Thời buổi Internet cũng hay. Tôi tò mò tìm trang Facebook của Phan Ngọc Hùng đọc một hai bài cuối anh viết trước đây vài tháng. Thì ra anh cũng dự trước ngày về cõi nghìn thu:

@ FB Phan Ngọc Hùng (1955-2023) Trong những ngày nằm bệnh viện Phạm Ngọc Thạch, chờ đợi phán quyết chung thẩm của 1 đời người. Sao lòng mình thấy thanh thản và nhẹ nhàng vô cùng. Bởi vì: — Chúa đã dành cho mình quá nhiều yêu thương và ân sủng, — Đức Mẹ đã dạy mình qua 2 tiếng Fiat: "Cám ơn Mẹ, con thực lòng thống hối, Noi gương người, con xin nói "XIN VÂNG" Vẫn vui tươi bước trọn con đường trần, 1 phút, 1 giờ cứ tuân ý Chúa."

Thật cảm động khi đọc bài thơ anh viết cho mẹ:

NGÀY 8 THÁNG 3 CỦA MẸ
8 tháng 3,
Mẹ trốn trong trang sách,
Tìm chuyến tàu,
về thơ ấu xa xưa.
Nhớ tiếng võng,
kẽo kẹt buổi trưa,
Tiếng sáo diều đong đưa trong mây trắng.
Trong vùng ký ức tù mù trống vắng,
Tuổi thơ Mẹ,
bươn chải với nắng mưa,
Ngoại mất sớm,
Mẹ chạy chợ sáng trưa
Để kiếm cái mặc cái ăn từng bữa.
Trong đời Mẹ.
chẳng cần Ngày Phụ Nữ,
Quãng đời Mẹ,
chỉ biết chữ hy sinh.
Mẹ chẳng thiết tha với thói hư vinh,
Chỉ biết chôn mình vào tình mẫu tử. 
Đời của Mẹ,
là 1 trang huyền sử,
Mà câu chữ là những nét gian nan.
Năm lần mái tóc Mẹ vấn khăn tang,
Tiễn chồng, bốn con bước sang cõi chết.   
Tôi nghe da diết những lời:
Người ta,
xuân sắc có thời,
Mẹ tôi,
chinh phụ một đời vọng phu
Đêm đêm nghe tiếng Mẹ ru,
“Cha con chinh chiến tít mù miền xa”
Đó, 
Mẹ tôi là một cành Hoa.
Bước qua giông bão, 
không nhoà toả hương.
Bây giờ Mẹ ở cuối đường,
Dầu con khôn lớn, tình thương vẫn đầy.
Mẹ ngồi đọc sách mê say,
Thả hồn theo chuyến tàu đầy tuổi thơ.
Ừ, 
thôi Mẹ cứ mộng mơ,
Mặc cho tâm thức mù mờ khói sương.
Mẹ ơi,
Đời là cõi vô thường,
Con còn có Mẹ, tình thương muôn đời.

PAUL SARTRE PHAN NGỌC HÙNG (8/3/2023)


Anh Hùng ơi, xin vĩnh biệt một người bạn chưa quen.


Đặng Thế Kiệt
2023-10-03






























No comments:

Post a Comment

Note: Only a member of this blog may post a comment.