Monday, February 3, 2020

áo trắng





Tối hôm qua, đọc một bài viết của Thi Vũ trên trang web Gió O (*), được xem lại một bức tranh của Tô Ngọc Vân, lòng mãi bồi hồi.

Bức tranh này, tôi đã xem từ hồi còn học lớp ba ở trường tiểu học Di Chuyển Đa Kao (sau đổi tên là Đinh Tiên Hoàng). Bức tranh đăng trên tờ chuyên san về kiến trúc "Sáng Dội Miền Nam" của  Võ Đức Diên. Tôi xem và ngẩn ngơ từ ấy đến giờ.

Hồi đó, khoảng năm 1957, đôi lần tôi theo đứa bạn học cùng lớp đến nhà nó ở đường Hiền Vương, gần góc đường Nguyễn Phi Khanh và rạp chiếu bóng Đa Kao, quận Nhất. Cha nó là kiến trúc sư Võ Đức Diên. Trong nhà rất rộng và trang trí rất Tây phương. Chúng tôi thỉnh thoảng đi chơi đá banh bàn, vui không thể tả, trong mấy tiệm bán cà phê, trên đường về nhà. Chính trên đường Nguyễn Phi Khanh này, một ngày giáp Tết, tôi đã đứng mê hồn trước một cội mai vàng nở rộ trong vườn một ngôi biệt thự. Và từ đó, mỗi độ Xuân về, ở bất kì nơi nào trên Trái đất, tôi chỉ nhớ đến cây mai vàng này thôi.



Ghi chú

(*) http://www.gio-o.com THI VŨ
HAI BỨC TRANH TÔ NGỌC VÂN
MỘT NÉT VẼ HỒN THIÊNG

tản mạn









No comments:

Post a Comment

Note: Only a member of this blog may post a comment.